Chiều về thăm quê thăm nội tóc đã bạc phơ
Lòng chợt bâng khuâng nội ơi con đã trở về
Ngày nào thơ dại nội yêu thương
Bắt con cua đồng cho tôi vui
Đêm về Nội gói, gói bánh lá dừa khi cháu thèm ăn
Giờ về thăm quê thăm lại kỷ niệm ngày thơ
Kìa hàng rau xanh ngày xưa nội đã vun trồng
Bờ rào trước nhà giờ liêu xiêu
Khóm hoa cúc vàng buồn quạnh hiu
Hàng cau thầm nói nội đã xa rồi thương quá người ơi
Chiều nay thương nhớ
Nhớ sao nội tôi một đời
Một đời nuôi cháu thương con
Một đời chèo ghe đưa đò
Dãi dầu mưa nắng
Tóc trắng, lưng còng thương quá nội ơi
Chiều nay con nhớ
Nhớ sao nội tôi hiền hòa
Nội cười móm mém yêu thương
Nội ngồi tay ngoái cơi trầu
Nhắc thằng Hai nhỏ
Đã lâu rồi sao không về thăm quê
Sống giữa đô thành, lâu rồi không về thăm quê, thăm ngoại thân yêu, tuổi thơ, lo lắng cho mình, thành phố hoa đèn, món gì cũng có ngoại ơi, mà sao con vẫn nhớ tô canh bầu, nồi cá dứa ngoại kho.
Ở mãi quê nhà, mùa này, ngoại lội ruộng sâu, từng bước lom khom, ngoại gieo, hạt lúa thơm nồng, rồi đêm ngoại ngồi, nhớ từng, đứa cháu yêu thương, nhớ thằng hai con út, hay khóc nhòe, bắt ngoại ẩm không.
Ngoại ơi!!! Ngoại ơi!!! giờ đây tóc bạc lưng cồng, giờ đây con cháu phương trời, cách xa, mình ên ngoại tưới dàn bầu, ngoài trời trở gió, mà lòng con lo, thân già, dưới mái tranh siêu, tối hôm tắt lửa, ai lo cho ngoại mình.
Con cá nhớ nguồn, ngược về dòng sông. Con chim nhớ ngàn, tìm về tổ ấm.Con cuốc xa bày, yêu hoài bến sông. Thương em bên ấy anh còn chờ mong
Thương em thương từng câu hò. Ngẩn ngơ canh suốt canh thau. Thương em thương cả hạt mưa đọng trên đôi mắt em sầu. Bao lần ngỏ lời nên duyên em thẹn thùng cứ hẹn mùa sau.
Chiều nay!!!Chiều nay!!!Bên kia sông, có người lấy chồng, có người lấy chồng vui cả bến sông mà sao bỏ ai lặng lẽ xuôi dòng.