[Tuổi Đá Buồn]
Trời còn làm mưa
Mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn
Em mang, em mang đi về giáo đường
Ngày chủ nhật buồn còn ai, còn ai
Ðoá hoa hồng cài lên tóc mây
Ôi đường phố dài lời ru miệt mài
Ngàn năm, ngàn năm
Ru em nồng nàn, ru em nồng nàn.
Trời còn làm mây
Mây trôi lang thang
Sợi tóc em bồng trôi nhanh trôi nhanh
Như giòng nước buồn ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai
Ðoá hoa hồng vùi quên trong tay
Ôi đường phố dài lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em giận hờn, ru em giận hờn.
Trời còn làm mưa, mưa rơi mưa rơi
Từng phiến băng dài trên hay tay xuôi
Tuổi buồn em mang đi trong hư vô ngày qua hững hờ.
Trời còn làm mưa, mưa rơi mưa rơi
Từng phiến mây hồng em mang trên vai
Tuổi buồn như lá, gió mãi cuốn đi quay tận cuối trời.
[Như Cánh Vạt Bay]
Nắng có hồng bằng đôi môi em
Mưa có buồn bằng đôi mắt em
Tóc em từng sợi nhỏ
Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh.
Gió sẽ mừng vì tóc em bay
Cho mây hờn ngủ quên trên vai
Vai em gầy guộc nhỏ
Như cánh vạc về chốn xa xôi.
Nắng có còn hờn ghen môi em
Mưa có còn buồn trong mắt trong
Từ lúc đưa em về
Là biết xa nghìn trùng.
[Còn Tuổi Nào Cho Em]
Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời
Tay măng trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may.
Tuổi nào vừa thoáng buồn áo gầy vai
Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời
Xin cho tay em còn muốt dài
Xin cho cô đơn vào tuổi này
Tuổi nào lang thang thành phố tóc mây cài.
[Rừng Xưa Đã Khép]
Ta vẫn mong ta chờ mãi trên từng ngày quạnh hiu
Ta vẫn mong em về đây cho đời đầy cuộc vui
Mùa xuân đã đến em hãy quay về
Rừng xưa đã khép em hãy ra đi
Rừng xưa đã khép rừng xưa đã khép em hãy ra đi.
[Bốn Mùa Thay Lá]
Không hẹn mà đến
Không chờ mà đi
Bốn mùa thay lá
Thay hoa thay mãi đời ta.
Bên trời xanh mãi
Những nụ mầm mới
Để lại trong cõi thiên thu
Hình dáng nụ cười.
Bốn mùa như gió
Bốn mùa như mây.