Chút ánh sáng cho lòng em
Lúc ánh nắng không còn buông
Những ngõ tối không người đi
Bãi đất ướt đêm quạnh hiu
Nước đọng đầy
bầy giời hoang sống thành bầy
con đường nào nhà em ở đấy.
Nước mắt ướt trên làn mi
Em đã khóc quên thời gian
Nỗi chất chứa chưa vội quên
Bóng tối ấy đã vội lên.
Nỗi buồn nào dài như đêm tối muộn phiền
Kẻ lang thang tìm mua giàu sang.
Một trái tim đã cằn khô
Một giấc mơ đã úa tàn
Đường lang thang kẻ đi hoang
Còn em sống trong lầm than.
Người xót thương cho đời em
Đời xót thương cho phận hèn
Người khao khát sống quanh đây
Vì ánh sáng cho ngày mai.