[Đêm Cuối Cùng]
Đêm nay đêm cuối cùng gần nhau
Lệ buồn rưng rưng, lời hát thương đau
Nhịp bước bâng khuâng ngoài phố lạnh
Giọt sầu rơi rớt hồn phiêu linh
Nắm tay không rời
Cố hé run run môi cười
Lúc chia tay bên trời tiếc thương
Em ơi đêm cuối cùng gần nhau
Hẹn rằng một ngày mai nối mộng ban đầu.
Em ơi đừng khóc sầu chia ly
Vì lệ tuôn rơi làm héo xuân thì
Dù đêm sâu như hồn chúng mình
Dù quan san cách trở mong manh
Hãy tin một niềm
Nỗi nhớ nhung xưa ven tuyền
Sẽ cho ngày về thắm duyên
Em ơi đêm cuối cùng gần nhau
Sợ rằng một ngày mai giấc mộng không thành.
[Một Chuyến Bay Đêm]
Giữa lòng trời khuya muôn ánh sao hiền
Người trai đi viết câu chuyện một chuyến bay đêm
Cánh bằng nhẹ mơn trên làn gió
Đời ngây thơ xưa lại nhớ lúc mình còn thơ.
Nhìn trời cao mà reo, mà mơ ước như diều
Để níu áo hằng nga, ngồi bên dẫy ngân hà
Giờ sống giữa lưng trời
Đôi khi nhớ chuyện đời mỉm cười thôi.
Đêm nay chuyến bay trời xanh như màu áo
Đường Minh Đế nhàn du khắp tinh cầu
Chạnh thương hai đứa giờ gối súng nơi nào
Lâu lắm chẳng gặp nhau
Bạn bè dù cách xa nào khuây
Tình nàng chưa nói nhưng mà say
Giai nhân hỡi khoé mắt em u hoài
Theo tìm trong chuyến bay.
Có người hỏi phi công ước mơ gì?
Người ơi nhân thế muôn màu nào biết mơ ước chi?
Ước rằng từ khi tung nhịp cánh
Tình ta yêu thương là gió nhân tình của mây
Ở đời ai hiểu ai, từng bay trắng đêm dài
Thì thức giữa đại dương
Dù yên giấc ven rừng
Bạn có biết chuyện này
Tôi ghi lúc vũ trụ còn ngủ say.
Ước như diều để níu áo hằng nga, ngồi bên dẫy ngân hà.