Đợi người trên xa mạc thời gian
lúc cười vui hanh phúc
lức buồn đau bẹ bàng.
Ngập chìm trong bể khổ nhân gian
Người giàu sang phú quý
sao bây giờ tiêu tan
Đời người như một cánh chim hoang
bay đùa vui cùng gió
lãng quên quay về làng.
Rồi một chiều dưới
bóng nắng lang thang
Người chìm trong men đắng
trách đời sao phũ phàng.
Mình ta ngồi bên trời lá đổ
mười ngọn phong trần
lần đén tối xuân qua
đôi mắt nhạt nhoà nhìn đời sao xót xa
Một mình ta với ta
tiếc thương tuổi ngọc ngà.
Một chiều theo nắng tắt đi xa
Giã từ người thân cũ giã từ cả bạn bè
Vì đời người là một giấc mơ qua
Ngày đau ai cũng khóc
và ngày sau ai cũng già.