Qua một bến đò có con đường đất đỏ ngõ về quê em
Tuy không xa thành phố nhưng thuộc vùng ngoại ô ánh trăng thay đèn đường
Từ cánh đồng ruộng hoang, nay dựng xóm xây làng
Từ những nhà đơn sơ nay thành hai dãy phố
Chắc em còn nhớ, nhớ những chiều xa xưa tan trường vào mùa mưa
ĐK: Chuỗi ngày ấu thơ em ơi đi vào nhớ
Xin đừng lãng quên bao kỷ niệm êm đềm
Đối diện nhà [ em có cây dừa trước ngõ
Trước mặt nhà anh có chậu hoa mười giờ
Nhưng tuổi đời thơ ngây giờ đây đâu còn nữa
Anh gặp em bỡ ngỡ , em nhìn anh thẹn thùng
Hai đứa lại ngồi không dám ngỏ tình yêu
2. Đến một cuối chiều cũng con đường đất đỏ anh ngỏ lời yêu em
Khi nghe anh tỏ ý em thẹn thùng bỏ đi bảo thôi đã muộn rồi
Đợi tan dần hờn rỗi em nhìn anh mỉm cười
Mà hai hàng lệ rơi xin đừng yêu giả dối
Thế nên từ đó có anh và em vui đợi chờ ngày nên đôi