Kể một chuyện tình xa xưa, chuyện tình bắt đầu dưới cơn mưa, ngày xa đông, lúc anh còn bé dại, và đi học, từng đi dưới mưa, em bên thềm tà áo dài trắng ngần, nhìn vu vơ khẻ lo âu, sao có ánh trăng nào lại đi dưới cơn mưa ..
Để rồi tình cờ gặp nhau, chuyện tình chúng mình quá thơ ngây, và em nhớ phút giây đầu tiên này, ngồi xe đạp và anh đón em, hai bên đường hàng cây lùi xa dần, bầu trời xanh nắng lên cao, mây bay hiền hòa, êm ái một lời tình yêu
ĐK:
Rồi một hôm em đã ra đi, lúc em giận hờn, anh đã xin em, xin em ở lại, để nghe anh nói cho anh một lời, một lời anh nói mãi yêu em mà thôi ..
Kể từ ngày em ra đi ngày nào cũng là dưới cơn mưa, dòng nước mắt, xót xa nào thơ dại, và anh thường chờ em dưới mưa, em đâu rồi tà áo dài trắng ngần ..
Bầu trời đêm dưới cơn mưa, giấc mơ nào, tình yêu hai đứa sao bây giờ hoang vắng như mưa, sao bây giờ nhớ phút xa xưa, anh muốn nói mãi mãi yêu em, mãi mãi yêu em, anh đã không bao giờ quên nhớ đến em và mãi yêu em hoài, và mãi yêu em hoài