Ông mặt trời bên tường đông tịnh chiếu
Khoảng dư âm lên ấm dịu tình người
Mùa tháng bảy nghe thơm hương hạnh hiếu
Trong sương mai trong gió thoảng mây trôi
Vào lay động hồn hoang chưa tỉnh giấc
Biết tìm về gốc rễ cội nguồn xưa
Nương bóng mát tình thương yêu cửa Phật
Được chở che dưới mái ấm hiên Chùa
Về bao la trong khung trời mở rộng
Vạn nẻo đường lên phảng phất hương thu
Vào hoà chan nơi tình người con Phật
Từng tâm tư từng điệp khúc tâm tư
Khối Nghĩa Ân tầng cao vời thẩm thấu
Tựa nếp son mãi sáng, mãi nên thơ
Thảo mộc xanh gốc Thông Huyên diệu vợi
Về loãng tan vạn vật tận Vô dư.