Khi nào đường hết lối
Chắc đời mới hết khổ.
Biển khơi ngừng sóng vỗ
Dòng đời bớt chơi vơi?
Nhưng người ơi, người ơi
Biển khơi không sóng xô
Là biển đen biển chết !
Thảm lung linh thêu dệt
Bởi muôn lối muôn màu
Đừng than mãi nỗi đau
Khi thời gian chẳng đợi
Can đảm bước ra khơi
Ở nơi kia bến đợi
Niềm vui vẫn đón chờ.