Một cuộc tình vụt tan trước mắt
lời yêu thương giờ đây còn lại màu úa tàn
Lần tạm biệt này không oán hờn
mà sao lòng ta vẫn mãi ngổn ngang
Vì người ta xây đắp
rồi người đi, để mình ta cố chấp
Nụ cười người tha thiết quá
khiến ta cuồng si biết đau vẫn để tâm
Thì thôi hãy nhận ra, tình ta đã xa quá
Chỉ là hoang đường thôi, lời thề nơi trót môi
Thì thôi hãy nhận ra, tình ta đã xa quá
Người đang ngay cạnh bên lạnh lùng con nước trôi
Giờ trong ta nghe như mưa tuyết rơi
Giá băng cũng ngăn trái tim đừng yêu thêm
Lạnh đến thế, muộn phiền như vỡ ra
những tháng năm ta muốn quên
Một nụ hôn biệt ly nơi con phố vắng người
gió thét khi mây đen qua vẫn đắm say
Một nụ hôn biệt ly đêm cuồng si nhất thời
để ấp ôm, vết đau theo suốt một đời
Thật lòng còn nhiều nhung nhớ đấy
mà quên con diều xưa giờ đã đứt dây
Diều đã về một nơi chốn nào
Chẳng thể làm sao mà sưởi ấm lòng nhau
Buồn này ta rõ nhất, tự mình đau, tự mình lau nước mắt
Hạ màn rồi chẳng vui đâu, muốn trốn thật lâu ở sau những giấc mộng sâu