Thơ: Lam Yên
Tình vĩnh viễn đã trôi vào quá khứ
Mịt mờ xa, cổng khép thiên đường
Ta cúi xuống, xin cuộc đời tha thứ
Trót lỡ lầm, trao hết yêu thương
Người dứt áo, cớ sao mình nuối tiếc!
Người bỏ đi, níu kéo mà chi!
Nắng đã nhạt trên những nhành lá biếc
Nụ môi mềm đắng chát chia ly
Hoàng hôn rơi
Chiều chênh vênh nỗi chia phôi
Màn phù du chấp chới bên dòng trôi
Uống cho trọn mưa nắng cuộc đời
Từng cơn nhức nhối
Mùa chơi vơi
Nụ cười ai dến men cay đời
Dập dờn nhau giữa nỗi đau vợi
Tuôn cánh sầu tả tơi
Người không nhớ, lẽ đâu mình quyến luyến
Người thản nhiên, ta chớ đau lòng
Bao ước muốn đã vội vàng tan biến
Như mây chiều trôi xuống mênh mông