Thơ: Minh Nhật
Tôi ngồi xuống bên thềm đời xa vời vợi
Em đứng đây ánh mắt thăm thẳm chiều buông
Mỗi chúng ta một mảnh của vô thường
Lênh đênh trong dòng đời vô định
Một làn mắt thẩn thờ chìm giữa lòng biển
Một trái tim rách nát thất thểu ngoài hiên
Dạt vào đây muôn đợt sóng muộn phiền
Lòng thoi thóp giữa cơn mê cập bến
Va vào nhau những nỗi buồn chát lịm
Chợt dấy lên cơn sóng quyện hoà giao
Một bờ vai hanh hao
Một bím tóc úa nhàu
Như lũy nứa vụt cao tuôn trào sức sống
Đứng cạnh nhau rễ đan thành một cụm
Đọ nắng mưa chung gánh cuộc phù du
Dù ngày mai ra sao
Dù sương gió dãi dầu
Xin vẫn bước bên nhau về cát bụi