Biết là khó để gặp được nhau trong muôn vạn người
Biết là khó để tìm được ai ở nhân gian bao nụ cười
Mà ta vẫn có được một đóa xuân ngời
Được chạm chân ái khi vừa đôi mươi
Ngỡ là sẽ bên nhau đến trọn đời
Và ngỡ là sẽ yêu thương đến chẳng rời
Mà ngờ đâu khi tóc vẫn chưa bạc mà
Đã chẳng thể giữ lấy đôi bàn tay nhau
Thì ra ta gặp nhau là chỉ để trả cho người
Những tổn thương gieo trong ký ức
Thì ra ta gặp nhau là để gửi lại nụ cười
Xua tan đi những năm tháng vấn vương
Được bên nhau là nhân duyên từ muôn kiếp
Hoa tàn rồi đâu cần gì để phải hối tiếc
Đã biết thế, cứ an yên mỉm cười thôi
Vậy chào người nhé, một đoạn buồn của tôi.