Khi người biến mất, là cả thế giới
tựa như màn đêm, bình minh khuất nơi xa
Em ngồi đây tự giam thân
Không gian lạnh lẽo, cô đơn giữa tháng mười ba
Em không thể cất cánh
Chẳng mộng mơ, mơ được bay được say cùng những đoá hoa hồng
Ta giờ như là hư không
Mà lỡ yêu anh trọn vẹn đến mức đau lòng
Những thước phim, cùng nhau say đắm không xa rời
Trao nụ hôn biệt ly mà chẳng nói nên lời
Yêu, xa rời, ngàn cảm xúc cứ đến cứa lấy trái tim em!
Yêu anh và đặt hết lý trí, đặt trọn con tim em luôn vẹn nguyên
Nhưng sao anh không mang cho em cảm giác bình yên.
Tháng năm, phút giây ấy trôi qua dần, tan như một làn khói xa
Con tim nhận ra nơi hai ta, nơi chất chứa những ký ức trắng xoá
Nơi ta riêng ta, tồn tại cho riêng ta với ta
Vây giữ một người hết yêu chỉ là chia xa.