Cuộc gọi đến, và như mọi khi
Là lặng nghe em khóc
I try so very hard to listen your story
But you don't know it hurts me so bad
Cầu trời chóng ấm
Đêm đông buốt giá kia sẽ bớt lạnh
Đôi tay giấu ác mộng doạ ***
Hy vọng càng mong manh
Vùi chôn tổn thương
Tội con tim này đơn phương
Chờ đợi một người
Dù biết chẳng có cơ hội
Điều gì nhẫn tâm hơn sự im lặng?
Muộn phiền người trút lên đôi vai này
Rồi ngày mai còn cần anh không?
Một vòng tròn tối tăm không ra lối
Đó là những gì mà anh
Phải kìm nén tất cả đau đớn, tủi thân
Để bên em
Làm gì để ngần ấy vết dao khép lại
Để giấu đi bao nỗi đau trĩu nặng
Sợ ngày nào nếu tim vỡ trăm mảnh
Chỉ còn lại vài nhịp mong manh
Chuyện tình về trái tim sắp gục ngã
Bên hai trái tim hạnh phúc
Hoạ thành bức tranh về tình yêu
Trong đó mờ tên anh
Mùa đông và nỗi nhớ tựa như tri kỷ
Lạnh môi tay khẽ run từng đêm một mình
Vì nhớ bóng hình
Giờ em nghĩ đến ai
Mà môi không ngừng cười
Please don’t do it any more!