Anh quên chưa vậy? Yêu ai chưa vậy?
Có đang nhắn tin với ai mỗi ngày?
Có trao đến ai những câu anh từng nói với em?
Em là người tuyệt nhất, anh chẳng thể đánh mất em
Hai mươi tư giờ trôi sao quá dài
Phải làm sao để nỗi nhớ anh ngừng lại?
Cứ ôm lấy những kí ức mệt nhoài
Em thật sự quá ngốc, nhưng chẳng thể bật khóc nữa vì
Có lẽ nước mắt trong em cạn rồi, có lẽ phải quên anh thật rồi
Phải bước đi thôi, để nỗi đau ở lại phía sau
Để trái tim em thảnh thơi, nỗi nhớ trong em nghỉ ngơi
Nhưng thật sự rất khó để thôi nhớ một người, rất khó quên đi chuỗi ngày tan vỡ
Quá khứ xin thôi đoạ đày
Đừng níu giữ đôi chân được bước đi với ai đến sau
Vì anh sẽ chẳng quay về
Dù giờ có khóc hết nước mắt trong lòng, chẳng thể giữ anh ở lại bên em
Vì anh yêu em nhất, nên tất cả mọi thứ về em anh đem cất
Bởi vì không thể mang đem cân, em phải lấy vì sao trong đêm ra đem nhân
Thích ai? Vì anh vẫn thích chờ, em chính là thứ mà anh luyến tiếc nhất
Không phải vì nhau, vì ai mà nhạt phai, mà vì anh còn chờ ai, chắc em phải biết nhất
Còn yêu anh không? Anh biết em nói có, dẫu qua bao năm vẫn nhớ câu nói đó
Buổi tối hôm đó không về cùng tới ngõ, hai đứa khóe mi rơi, đi ngược hai lối nhỏ
Có ai mà khóc lúc được ở bên đâu, sao chuyện mình đơn độc cứ nhớ khắc tên lâu?
Vì đau, vậy sau này anh có nên giấu, hay cứ để đủ lâu sẽ tự quên tên nhau?
Băng qua vạn trùng, dạt dào một đời chứa, giữ những giấc mơ, không giữ được lời hứa
Có lúc chọn phải bước đi hoặc bỏ những thói quen, nhưng anh vẫn chưa quên, nên chọn cách ngồi giữa
Ngày mai cả hai lập gia đình đã chọn riêng, tóc mình bạc đi theo năm tháng không trọn duyên
Kì lạ chuyện hôm qua cứ như là mới gặp, bồi hồi cảm xúc chưa quên vẫn còn nguyên (Uh)
Có lẽ nước mắt trong em cạn rồi, có lẽ phải quên anh thật rồi
Phải bước đi thôi, để nỗi đau ở lại phía sau
Để trái tim em thảnh thơi, nỗi nhớ trong em nghỉ ngơi
Nhưng thật sự rất khó để thôi nhớ một người, rất khó quên đi chuỗi ngày tan vỡ
Quá khứ xin thôi đoạ đày
Đừng níu giữ đôi chân được bước đi với ai đến sau
Vì anh sẽ chẳng quay về
Dù giờ có khóc hết nước mắt trong lòng, chẳng thể giữ anh ở lại bên em
Hai mươi tư giờ trôi qua, em nhận ra anh đã chẳng còn bên em
Chỉ còn em mỗi đêm
Hai mươi tư giờ trôi qua, trong lòng em như ngàn vết cắt chẳng thể chữa lành
Ngày tháng không còn anh đây nữa
Anh hay hỏi là do anh cứ mãi ngốc
Em đã nỡ buông tay anh, vậy tại sao giây phút đó em phải khóc?
Anh chỉ hỏi là trong tim của em có còn mãi mong
Em vẫn còn yêu anh mà phải không? (Có lẽ nước mắt trong em cạn rồi)
Có lẽ nước mắt trong em cạn rồi, có lẽ phải quên anh thật rồi
Phải bước đi thôi, để nỗi đau ở lại phía sau
Để trái tim em thảnh thơi, nỗi nhớ trong em nghỉ ngơi
Nhưng thật sự rất khó để thôi nhớ một người, rất khó quên đi chuỗi ngày tan vỡ
Quá khứ xin thôi đoạ đày
Đừng níu giữ đôi chân được bước đi với ai đến sau
Vì anh sẽ chẳng quay về
Dù giờ có khóc hết nước mắt trong lòng, chẳng thể giữ anh ở lại bên em