Hai nửa cô đơn ngày đó va vào nhau
Anh thích so high em thích la và lâu
Niềm vui đến trước niềm đau sa vào sau
Định nghĩa mà anh nói chắc em phải tra từng câu
Và em ơi
Tình yêu không phải là chịu đựng
Bồng bột tuổi trẻ làm ta coi nhẹ triệu chứng
Hạnh phúc mà anh thấy chắc do hiệu ứng
Trong cơn say tình cho đến khi anh lay mình
Choàng tỉnh thì anh đã không còn mộng tưởng
Nhịp đập hai ta đã không còn cộng hưởng
Không còn mơ được thấy mình chung giường
Không còn thấy những hashtag mà mình thường dùng
Để vẽ nên những cung đường mộng ước
Nay đã trở thành bọng nước Làm anh nhức nhối
Từng chút giọng em càng tức tối
Những lời em nói chỉ là thực mà thôi
Là sự thật đánh bật đi những vết mực và môi
Ngày đó em ngây thơ, dễ thương, ngoan hiền
Ngày đó hồn nhiên, không kêu ca, than phiền
Thật ra chỉ như là gói mì ăn liền
Tạm bợ từng giây phút...
Ngày đó cứ ngỡ giữ em cho riêng mình
Ngày đó cứ ngỡ mãi bên nhau yên bình
Thật ra chỉ lỡ vì phút giây điên tình
Dù lòng chẳng toan
Từng vệt dài đang rơi trước mắt...là từng ngày ta đã có nhau
Nụ cười hôm qua đã tắt...ai đánh rơi kỉ niệm đầu?
Ngày đó...nay đã xa và phai...bàn tay...của ngày đó giờ đã sa vào ai
Anh vốn không hề hay...uhm...anh biết anh cũng chưa từng hay
Thời non trẻ ai chẳng nghĩ yêu là chỉ yêu mà thôi...right?
Từng lời hứa giờ còn vướng trên vành môi... Fine...
Cuộc sống cứ thế thay đổi tất cả
Chỉ là quá cố gắng xây dựng nền móng mà quên mất nhà...
Anh đã biết...chẳng còn quá khứ để nhắc lại
Dù rằng ngày đó khẳng định không em chẳng ai
Nhưng cũng không gì là đủ...thời gian vẫn trôi...
Em cũng đâu làm gì sai... tại anh nhầm lẫn thôi
Giờ bình tâm ngồi nghĩ lại thì anh...cũng chẳng biết phải gọi đây là gì
Một tình yêu không thấy nóng mà chỉ lạnh..
Vậy nhìn mặt nhau mỗi ngày để chi?