Nếu lỡ mươi năm… sau gặp lại
Phong sương trí nhớ, đã phai màu
Ta đứng trước nhau… như hai người xa lạ
Ánh mắt hững hờ, tìm ai có nhói đau
Như ngày xanh xưa… kia đã tắt
Tiếng cười rơi, giữa gió lạnh chiều
Tưởng rằng quên, mà lòng còn run rẩy
Một thoáng nhìn thôi, cũng đủ nhói tìm đau
Có phải người từng mơ, như ta đã mơ
Có phải tình ngày xưa… nay chỉ là gió bay?
Hỏi thật lòng, người có thấy đau?
Khi ta chạm mắt, mà tim chẳng còn nhau
Mười năm qua, trôi như mây khói
Còn trong ta là viết thương chẳng phai màu
Nếu quay về, có đổi thay được không?
Hay tất cả, chỉ còn vang trong hư không?
Một lần thôi, cho ta nghe tiếng nói
Rằng tình yêu ấy, chưa từng phai phôi
Hỏi thật lòng, người có thấy đau?
Khi tay chẳng nắm, chỉ còn khoảng trống sâu
Mười năm qua, đời chia đôi lối
Để hôm nay, ta nhìn nhau như người xa lạ thôi
Nếu mươi năm, sau gặp lại
Người còn nhớ ta không?
Hay chỉ là… một giấc mộng đã tan.