Lang thang trong gió giữa con đường dài
Phố xưa mờ sương, giấu nỗi ưu hoài
Chiều buông, giọt mưa rơi theo tháng ngày
Trôi qua tim anh – lạnh dần theo năm tháng
Tình xưa như áng mây xa
Tan trong hoàng hôn phai nhạt
Chỉ còn ta, giữa trời mưa trắng xóa
Nghe hồn mình – rạn vỡ trong mưa.
Anh vẫn đi, dù mưa rơi nặng hạt
Vẫn gọi tên em – giữa phố không người
Bao năm rồi, lòng anh vẫn thế
Đếm từng cơn mưa – như đếm lại đời mình.
Mưa rơi – rơi mãi trên vai gầy
Gọi ta về – những ngày xưa đã quên
Trời còn mưa – hay tim người đang khóc
Cơn mưa này – có nhạt đi không tên?
Mưa vẫn rơi – nghe nỗi đau lên tiếng
Một đời người – còn lại bao thương yêu
Mưa chiều nay – rơi dài như tiếng hát
Anh vẫn đi – tìm lại chính tim mình.
Bao năm trôi qua – như mưa ngoài hiên
Giọt ký ức rơi – ướt mái tóc buồn
Ngày em đi – trời nghiêng theo lối cũ
Bóng anh còn – mờ trong mưa chiều.
Có đôi khi, trong đêm mưa vắng
Nghe lòng mình – vẫn gọi tên em
Tình như sương, chạm khẽ rồi tan
Nhưng hương xưa – còn mãi trong tim.
Mưa rơi – rơi mãi trên vai gầy
Gọi ta về – những ngày xưa đã quên
Trời còn mưa – hay tim người đang khóc
Cơn mưa này – có nhạt đi không tên?
Mưa vẫn rơi – nghe nỗi đau lên tiếng
Một đời người – còn lại bao thương yêu
Mưa chiều nay – rơi dài như tiếng hát
Anh vẫn đi – tìm lại chính tim mình.
Nếu có một ngày, ta gặp lại nhau
Anh chỉ nói: “Cảm ơn cơn mưa ấy”
Vì trong mưa – anh thấy mình còn sống
Thấy tim mình – vẫn còn biết đau.
Mưa rơi – như tiếng ai quay về
Gọi anh bằng – giọng nói hôm nào
Trời còn mưa – như ta còn yêu mãi
Giữa mênh mang – một khúc mưa sầu
Mưa vẫn rơi – nghe nỗi đau lên tiếng
Một đời người – còn lại bao thương yêu
Mưa chiều nay – rơi dài theo tiếng hát
Anh vẫn yêu – dù chỉ trong mưa.
Mưa vẫn rơi… trong anh… trong em…
Mưa vẫn rơi… như chưa từng thôi…
Mưa vẫn rơi… trên con phố cũ…
Và anh vẫn đi… giữa mưa chiều nay.