Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Đứng trước biển em nghe lòng nhẹ nhõm. Bao buồn vương nhen nhóm chợt khuất dần. Những nhọc nhằn năm tháng cứ trở trăn. Bỗng gọt rửa không còn hằn cõi dạ. Đứng trước biển thấy bình yên đến lạ. Ngàn đắng cay vất vả cuốn xa.
Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Đường dài thênh thang giá lạnh đêm trường. Cuộc tình đôi ta cách chia đôi đường. Mai này đời em gió sương. Ôi còn có gì buồn hơn. Lối xưa mưa ướt đường trơn. Cuộc tình phôi phai biết về phương nào. Một mình lang thang.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Ta định hỏi cao xanh người có thấu. Cám cảnh trần xót nẫu bện hồn tâm. Tuổi thanh xuân chịu vất vả thăng trầm. Mi ngấn lệ tháng năm sầu tủi hẩm. Bao khó nhọc đan cài hoài gậm nhấm. Kiếp hồng trần mắt đẫm chảy tràn.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Ôi cuộc đời sao mãi cứ chông chênh. Như con sóng bồng bềnh khi nước nổi. Thủy triều vẫn xuống lên hoài thay đổi. Tựa lòng người gian dối có phải không. Bao đắng cay phiền muộn mãi chất chồng. Khiến tim nhỏ mênh mông sầu.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Trời đã định cho mình gặp gỡ. Nhưng tại vì không nợ đành cam. Sống nơi tục thế cõi phàm. Đâu là bến đỗ mà ham muốn nhiều. Ân ái cũng thoảng phiêu phai nhạt. Bởi kiếp người hạt cát phù vân. Cạnh bên ngỡ tưởng như gần. Ai.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Em trở về nơi phố cũ không anh. Bao cảm xúc tròng trành len nhịp thở. Lời ước hẹn lúc xưa người chẳng nhớ. Để mình ta dang dở mối tơ sầu. Tự khi nào ái nghĩa bỗng chìm sâu. Nghe rệu rã xen một bầu tâm sự. Ai thấu được nỗi.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Em chấp nhận trả anh về nơi ấy. Dẫu đau lòng nhưng lại thấy bình yên. Trái tim đơn cố nén những muộn phiền. Mình thua thiệt đành miên trường quạnh quẽ. Em chấp nhận ôm phần côi bóng lẻ. Quên tình xưa lỡ chạm khẽ bên.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Em chạnh bước giữa đêm trường phố nhỏ. Rét tâm hồn bởi cơn gió mùa đông. Thiếu bóng anh hoa lá cũng phai nồng. Mình đơn lẻ chốn hư không trời đất. Nhiều lúc ước một mối tình chân thật. Nhưng dễ gì cuộc sống rất chua.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Màn đêm xuống cô đơn buốt lạnh. Mối tơ hồng gãy gánh buồn giăng. Canh khuya dõi bóng chị hằng. Hỏi đời thế tục còn chăng thanh nhàn. Khi nợ hết tình tan phải chịu. Cam đắng lòng chẳng níu kéo chi. Tiếc thương cái thuở xuân.