Tác giả: Nhạc Trấn Quế Sơn, thơ Bùi Giáng
Ca sỹ thể hiện: Quang Hào
Đây Mỹ Tho, Mỹ Thọ, Châu Đốc. Đây Long Xuyên, Sa Đéc, Cần Thơ. Đây miên man sóng triều Cửu Long. Cồn hoang bãi vắng, bờ xanh bến đục. Em đi không, bến bờ Bạc Liêu. Em bão giông, sóng nước Tiền Giang. Thưa các em: Anh.
Tác giả: Cao Minh Thu
Ca sỹ thể hiện: Đan Trường
Miền Tây quê hương ai về ai nhớ ai thương. Vừa qua Long An, chợ Đào hương lúa còn vương. Tiền Giang, Mỹ Tho, Cái Bè, Gò Công,Tân Phước. Rạch Miễu xây cầu đường về Bến Tre gần hơn. Đường đi Vĩnh Long.
Tác giả: Cao Minh Thu
Ca sỹ thể hiện: Lưu Ánh Loan & Dương Hồng Loan
Miền tây quê hương ai về, ai nhớ, ai thương. Vừa qua Long An chợ Đào hương lúa còn vương. Tiền Giang, Mỹ Tho, Cái Bè, Gò Công, Tân Phước. Rạch Miễu xây cầu đường về Bến Tre gần hơn. Đường đi Vĩnh.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Ngọc Hân; Nguyễn Kha; Ngô Tấn Trường
Hôm nay anh về thăm lại miền Tây mến yêu. Đất ruộng miền tây trên cánh đồng cò bay thẳng cánh. Tình cờ gặp em người em gái miền Tây dễ thương. Tóc dài trong gió khiến cho lòng anh đây ngất ngây. Bao nhiêu năm rồi không về.
Tác giả: Hồng Vân
Ca sỹ thể hiện: Đào Phi Dương; Thanh Tuyền
Muôn dặm tìm anh Sài Gòn em cũng kiếm, Hậu Giang em cũng đi. Cần Thơ, Mỹ Tho, Bạc Liêu qua Bến Tre ở đâu em cũng tìm. Châu Đốc, An Giang, Hà Tiên hay Rạch Giá không ngại bước đường xa. Tháp Mười tìm đến, mũi Năm em chẳng.
Tác giả: Minh Vy
Ca sỹ thể hiện: Cẩm Ly
Sương trắng bay bay trên đồng lúa vàng. Cánh cò chao lượn nắng mới khắp miền quê. Trâu vươn vai nhịp nhàng cùng chim sáo. Ruộng lúa reo vang sương mai bừng sáng. Nếp chín An Giang khoe thân mỹ miều. Bến Tre trĩu hạt ngây.
Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Tiền Giang quê tôi mưa nắng ngàn đời qua. Ruộng đồng bao la vui ấm no mái nhà. Mời ai ơi xin một lần hãy ghé. Xứ miền Tây thăm vùng đất Cái Bè. Về Thới Sơn thắm tình người cù lao. Ghé Vĩnh Kim ngọt vú sữa Lò Rèn. Kìa.
Tác giả: Nguyên Chi & Hoàng Cầm
Ca sỹ thể hiện: Hoàng Lan
Ai có qua đò ngang, ghé thăm Tiền Giang, nhớ đến quê em. Vú sữa đong đưa vườn trưa vắng ai ? Câu hát ầu ơ hỏi ai có buồn chăng ? Phải đâu mượn cớ lấy lời ru êm. Để than, để oán trách cho riêng phận mình. Nước đi không.