Ai nói em nghe tại sao góc bếp chái hè
Nó đơn sơ lắm mà khi rời nó
Mình mến mình thương nó vô cùng
Mình đem nỗi thương tâm
Nhớ xưa mẹ dầm mưa tàn cây mưa mẹ gieo hạt
Cho hạt nẩy mầm lạnh cóng tay
Hai mẹ con ngồi nơi góc bếp chái hè mẹ hơ tay
Ngoài kia trời còn mưa còn rụng từng giọt mưa
Gió thổi năm non lắc võng đưa con
Khói tỏa niêu cơm tóc xoã trên nương
Cây lúa trổ đồng đồng
Con cò trắng bay trọn đêm
Con cò trắng nuôi đàn con
Đêm vắng trăng thanh
Giọt sương ướt lá ướt cành
Giấc êm chăn ấm
Tìm đâu lời nói
Để nói mà thương các mái nhà
Mà thương cái chõng tre
Nhớ xưa một chiều thu
Lạnh hơi thu mùa nước nổi
Ba chìm bảy nổi mòn mỏi trông
Sao mẹ chưa về nơi góc bếp
còn nhuốm lửa hồng mẹ hơ tay
Nửa đêm mở vòng tay
Mẹ bồng con đã ngủ say
Giấc ngủ đêm nay suối chảy thông reo
Giấc ngủ trong nôi hát mỏi ca dao
Khi biết đậu cành mềm
Con cò trắng non nỉ non
Xin được xáo nước nguồn trong
Cơn gió trong đêm
Làm rơi chiếc lá cuối cùng
Chắc đâu ai biết
Mà khi mùa thu rụng lá đầy sân những kỷ niệm
Làm đau buốt con tim
Biết đâu một trời thương về góc bếp chái hè
Khi đã xa lìa nỗi nhớ nhung
Sao mẹ đi tìm ai bước mỏi bước mòn
Một mình cô đơn
Chợt nghe nhịp thời gian
Từng nhịp chân mình lữ thứ
Quê ngoại đơn sơ
Gió ngả lao thương
Giấc ngủ Âu Cơ
Trót bỏ bơ vơ
Cây cỏ mọc hoang tàn
Lâu rồi đó chưa về thăm
Mưa rồi nắng chưa dừng chân
Lâu rồi đó chưa về thăm
Mưa rồi nắng chưa dừng chân