Em đến khi hồn ta giá băng
Ta chán từng cơn mưa ngập lối
Ta buồn theo ngày tháng cuốn trôi
Ta bâng khuâng nhìn mây trắng nhạt nhoà
Thức giấc đời chỉ là hư ảo
Không gian kia sao trải rộng mù khơi
Ta đưa tay với lấy người trong mộng
Chạm đến em tan biến thành hư không
Em là ai ?
Một cõi đời mộng ảo ?
Là sắc không dệt tạm chốn hư vô
Không âm vang
không mùi hương
không hình tướng
Hay là thân tứ đại chốn vô thường