Một người vừa chợt bước ra
Từ thân aí cũ mờ xa cuối trời
Từ sân trường đỏ phượng rơi
Hay trong lớp học, một thời vu vơ ?
Một người, ôi, thật đơn sơ
Khăn quàng, suối tóc đôi bờ buông trôi
Dịu hiền ánh mắt, làn môi
Từ thơ tôi viết bồi hồi đến đây ?
Một người ngồi kế, thơ ngây
Chiều rơi lạnh thấm bờ vai thêm gầy
Lưng đồi sương trắng mờ bay
Bâng khuâng như đã nói thay lần đầu !
Một người chợt đến, ngọt ngào
Giữa trời huyền aỏ dạt dào hồn thơ
Cho mây giăng thấp, lững lờ
Ngang chiều hoang vắng, mơ hồ, lặng thinh !
Một người chợt đến, thật xinh
Bâng quơ câu chuyện, thân tình đã trao
Giã từ lòng thấy nao nao
Tôi đi cuối nẻo, còn nhau mắt buồn!