Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Huỳnh Nguyễn Công Bằng; Tường Nguyên; Trường Sơn
Mình thương người ta cũng muốn người ta thương mình sao ân tình tựa như áng mây, chẳng ghé qua đây để con tim này nhớ thương đong đầy em nào có hay........ Nhiều khi kề bên cũng muốn gởi trao đôi lời nhưng trong lòng sợ em.
Tác giả: Chưa Biết
Mẹ ơi con nhớ mẹ. Nhớ vòng tay êm đềm. Mẹ chăm sóc con mỗi ngày. Mẹ ơi con nhớ mẹ. Nhớ lời ru ngọt ngào. Cho con yên giấc ngủ say. Mẹ ơi con nhớ mẹ. Những lúc con nũng nịu. Mẹ luôn ôm con dỗ dành con. Mẹ ơi con nhớ.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Thanh Lam
Em muốn. Một ngày không có nắng. Ngày vắng anh. Trong trái tim em. Ngày bình yên. Ngày con chim họa mi hót. Nghe không còn buồn. Chẳng được đâu. Chẳng có ngày ấy đâu. Vì anh cứ ám ảnh. Em mọi lúc mọi nơi. Nơi bình yên.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Trịnh Đình Quang
Ngày lại qua thiếu vắng em. Hàng cây xác xơ úa vàng. Từng ngọn gió hiu hắt qua. Dừng lại đây không muốn đi. Rồi khi anh nâng đôi hạt sương. Nhắm mắt nghĩ suy về một người. Ngày xưa nơi đây. Em vẫn hay nói cười cùng.
Tác giả: Chưa Biết
Bước !!! Bước !!! Rồi ngày hôm nay để trở về chốn xưa gửi lại nỗi nhớ với bao kỉ niệm. Một thời áo trắng cùng bạn bè thầy cô vượt qua ngàn gian khó. Rồi mùa thi đến ngày lại ngày trôi đi bồi hồi xao xuyến phút giây.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Hòa Mi; Huy Trực
Quê mẹ xưa là bao giấc mơ dịu ngọt. Nơi bao kí ức tìm về 1 thời ấu thơ. Lúa nặng bông, ngã nghiêng khắp trên cánh đồng. Con sông uốn quanh đất mẹ là nơi khi xưa. Cùng tắm mình trong dòng nước ngọt. Cùng hát bài ca Bắc Kim.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Tân Nhàn; Anh Thơ; Việt Hoàn (NSƯT); Tố Nga
Quê tôi nắng đỏ đồng, mưa thâm cả bùn non. Quê tôi gừng cay muối mặn níu bao đời câu buồn vui. Ngọt đắng... Gốc đa sân đình đò chiều mẹ đợi. Chè xanh mời gọi thơm cả làng ta. Một miền quê còn nắng gió. Vân mực đi lên từ.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Đức Tuấn; Lan Anh
Phía xa xa chân trời nghìn trùng sóng gió. Có những con người thay chúng ta đang vượt qua ngọn sóng, vươn tới chân trời, giữ lấy nơi biên cương chưa bình yên của mọi người. Ngoài kia không có Ngọc Lan, không tiếng.