Người con gái năm ấy thường hay ra hái hoa bên bờ suối.
Rồi nâng niu thả hoa trên dòng nước đứng trông theo mà buồn.
Để rồi đây nước chảy hoa trôi, hoa úa màu tim vỡ thôi.
Cuộc đời hoa thoáng như làn gió bay phớt ngang trên mặt hồ.
Một chàng trai không biết từ đâu sang đến đây quen người ấy.
Thường hẹn nhau ước mơ bên bờ suối dưới đêm trăng lạnh đầy.
Rồi một hôm mắc bận về xa anh lỗi hẹn không đến đây.
Để nàng mong đứng bên bờ suối ôm nhớ thương mang đầy lòng.
[ĐK:]
Sau hay tin rằng pháo cưới nhuộm đường đi
Là ngày người yêu vui say duyên tình mới
Lời thề một đêm trăng xưa bên bờ suối
Đã cuốn theo làn gió.
Khi yêu nhau ước cùng mong nhưng ai giữ được không?
Thề chi khiến tủi lòng nhau.
Đêm tân hôn có người vui nhưng riêng nàng khóc
Mà trăng thì cười.
Người con gái năm ấy thường hay ra hái hoa bên bờ suối.
Rồi nâng niu thả hoa trên dòng nước đứng trông theo mà buồn.
Kể từ khi vắng mặt chàng trai không thấy nàng ra hái hoa.
Rồi về sau mới hay nàng đã thôi hái hoa đi đầu Phật.