Sài-gòn thứ bảy chiều mưa bay
Hồn ta sao hoang vắng dâng đầy
Nghe trong ta một thời bão nhớ
Ta một mình đếm lá me bay
Sài-gòn vẫn đợi chờ tin em
Từ em xa thành phố muộn phiền
Cơn đau xưa một trời hấp hối
Ta một vì sao lạc trong đêm
Sài-gòn vấn vương nụ hôn thắm
Mình cho nhau sau những dỗi hờn
Tay trong tay mắt chìm sóng mắt
Ta dìu nhau vào cõi thiên đường
Sài-gòn vẫn muôn đời thương nhớ
Từng đêm đen xõa tóc mong chờ
Ai ra đi cuối trời phiêu lãng
Có bao giờ nhớ thuở mộng mơ
Sài-gòn với nỗi sầu đang dâng
Hờn dau đã chất chứa trong lòng
Trong cơn đau nhắn người lữ thứ
Bao giờ về xây đắp quê hương