Hoa điệp vàng tháng ba
Những phố mùa mưa xa
Một tên người vừa nhớ
Một tên người vừa quen.
Hoa điệp vàng tháng ba
Những phố mùa mưa xa
Một tên người ở lại
Suốt một đời riêng ta.
Đám đông nào vắng em
Chính nỗi buồn tôi đấy
Mùa hạ dài như thở
Cùng khói trời mênh mông.
Đám đông nào vắng em
Phố im lìm hoang vắng
Nên một mình tôi đi
Nên một mình tôi đi.