Ai ca dưới trăng mà sao nghe nhói đau tim mình
Trăng khuya lắc lơ người xa người hàng cây xác xơ
Ai ca dưới trăng sao tiếng ca xé tan cõi lòng
ước mơ duyên hồng nay đã về cuối nẻo trời xa.
Em đi dưới trăng chuyện tình yêu cứ trôi xa dần
Anh ơi biết không mà chớ lòng lạnh như gió đông
Em ca dưới trăng em nhớ ai hát vang giữa trời
Thiết tha bao lời em yêu người, người đã xa rồi.
Ơ… líu lo làm chi con chim buồn lẻ bạn về đâu
Ơ… nước trôi qua cầu còn mong giấc mộng chìm sâu
(Bè: Giòng sông xưa giờ đã xa rồi...)
Chỉ còn em thôi để miền quê gió thổi lạnh lùng
Người không biết sao em yêu người hết dạ còn đâu!
Vì đời ngang trái nên anh quên cô gái quê nghèo
Hay anh vui đang ngóng son vàng
Nên buông lời ong bướm mà thôi.
Hẹn mùa trăng sau ta cùng nhau chung bóng nhịp cầu
Vầng trăng vỡ đôi nên trăng buồn nức nở người ơi
Hẹn mùa trăng sau em ngân nga khúc hát anh đàn
Nhưng đêm nay duyên đã lỡ làng
Nên tiếng lòng còn buồn miên mang!