Tiếng vạc sầu thương, lòng đau thức canh trường
Xót xa duyên phận, quên cùng lối đi
Sầu cay mắt lệ từng khi, chết lịm bên đời.
Ngồi tựa buồn, người ơi có hay
Còn đêm rã rời từng đêm rớt giọt u hoài
Khóc duyên xưa bẽ bàng, hồn tan mãi vùi mồ sâu.
Nhắm mắt đưa duyên, tình nhân bước qua
Lỡ mai tiễn đưa ân tình u uất chiều tan
Dẫu buồn nghiêng một bóng, từ khi đôi đứa đôi đàng
Ai khóc ly tan, mai biệt buồn lên
Đời ta nước lớn nước ròng lúc tủi, lúc buồn
Hết rồi ân tình đó, người sao nỡ bạc tình người.
Cúi gạt lệ rưng, đàn ôm bóng đêm chờ
Cõi tan trong dạ, đêm dài trăm năm
Từ khi bóng tìm hư không gối mộng trăng tàn
Chiều lẻ loi, tìm trong cõi đi
Mênh mông sóng tình cuộn dâng tháng ngày xoáy mòn
Những thu xưa đâu rồi còn đây bãi sầu hoàng hôn ...