Sáng nay, mặt trời lạnh lẽo. Dù nắng có vàng, dù nắng đã cố sưởi ấm trái tim em.
Sáng nay, con đường quạnh vắng, vì không có anh, vì thiếu vắng những nụ cười của anh.
Ngoài kia, gió khóc thầm nhưng em không khóc đâu. Vì em vẫn đang cười nhưng nước mắt sao lại rơi.
Vì sao những giọt nước mắt cứ rơi trong đêm vắng tanh, anh không biết em đang nhớ anh.
Vì sao những giọt nước mắt cứ rơi trong đêm vắng tanh( ây ây.), em không trách anh đâu.
Vấn yêu anh thật nhiều lắm, dù nắng đã tàn, dù nắng đã thôi sưởi ấm trái tim em.
Sáng nay, em vẫn ngồi đây, chỉ không có anh, chỉ thiếu vắng những nụ cười của anh.
Ngoài kia, gió khóc thầm nhưng em không khóc đâu. Vì em vẫn đang cười nhưng nước mắt sao lại rơi.
Vì sao những giọt nước mắt cứ rơi trong đêm vắng tanh, anh không biết em đang nhớ anh.
Vì sao những giọt nước mắt cứ rơi trong đêm vắng tanh( ây ây..), em không trách anh đâu.