MẸ TÔI !
Mẹ làm con ngựa cõng con đi
Lanh quanh cho hết quãng đường đời
Khi con còn bé vừa lưng mẹ
Mãi khi con lớn mõi lưng còng.
Nhưng con đâu chịu rời lưng me
Mẹ mãi cõng con suốt cuộc đời
Con vào đời cũng ngồi lưng ngựa
Khi trưởng thành ngựa chở vinh quang
Giữa đường đời có khi con vấp ngã
Lại quay về trách mẹ chẳng chở che
Lúc vui chơi có nhớ mẹ bao giờ
Đời luôn đẹp chứ đâu như mẹ nói
Rồi có lúc khi đời nghiệt ngã
La đố đố si la la đố
Con bơ vơ như én lạc đêm dài
Si si si si đố fa la mi
Tuổi đã già nên sức cùng lực kiệt
Mi fa mi la si fa fa fa
Mẹ vẫn còn nhưng chẳng cõng nổi con.
Mi sol mi sol mi sí si la
Đêm từng đêm miệng thầm khấn nguyện
Mi rê mi đồ đồ mi là
Mong cho con chân cứng đá mềm
Sol sol sol sol la la rệ..
Rồi đến lúc mẹ phải đi xa...
Bừng chợt tỉnh mới thấy mình sai lối.
Mi mi rê mi rế rế sol si mí
Môi mím chặt lệ tràn trên má
La đô mi mi mi la đố
Miệng thều thào không thốt được thành câu
mi rê rê fa la rệ rê mi
Trước linh cửu hương trầm nghi ngút
Mi rê mi rê đồ rệ mi
Con cuối đầu xin sám hối mẹ ơi mẹ ơi,,me ơi
Rê mi si rê mi mi si đô là si sol la
Me ơi me oi me oi
Si đô la si sol la