Đến với Huế nhưng chưa thấy Huế
Ra đi rồi Huế ở trong tôi
Hoàng hôn nhuộm tím lưng đồi
Đêm trang sáng chảy về trong ký ức
Động lại trong tôi rõ từng khung bật
Tiếng đàn bầu dìu dặt khúc "Nam ai"
Loáng bạc sông trăng nghe gió thở dài
Dòng sông Hương gợn bao triều hưng vong
Nghe thương quá ai đang gọi “Mệ”
Tiếng chào thưa rất Huế ngọt làn môi
Có một thời lòng cũng xôn xao
Hoa phượng đậu trên vai áo trắng
Chiếc nón bài thơ che hờ sợi nắng
Vừa mát đầu hai bóng một đường vui
Lòng thì gần nhưng Huế mãi xa xôi
Có phải tại Hải Vân sừng sững
Một lưng đèo nửa thương nửa nhớ
Chuyến đò chiều chở Huế ngược dòng trôi.