Từ khi quen Em Anh đã mơ, Anh đã quen với nỗi nhớ
Nhưng tại vì sao mà đôi tay, không thể nằm trong trái tim
Để rồi ngày sau, Anh đã cố giữ Em ở lại và nói
Một phương trời trên mắt Em còn lại gì
Nơi bình yên Anh với Em
Thu qua đông đến giá lạnh
Rồi thời gian trôi dần xa theo lối anh về
Chỉ còn lại đây nỗi buồn cô đơn mang nhiều ưu phiền
Biết tìm đâu một hình bóng cũ đã mãi khắc ghi trong tâm trí anh từng ngày
Anh ước mỗi sáng khi anh thức giấc lại được có em trong tay
Anh ước mỗi tối anh sẽ luôn luôn là người chúc em ngủ ngon
Nhưng giờ đây thật quá khó, em giờ đang ở nơi đó
Có biết mỗi đêm anh thức trắng mong em sẽ quay trở về
Anh ước nắng sớm ban mai kia giúp cho đôi tay anh không lạnh nữa
Anh sẽ giữ cho mình nụ cười thơ ngây
Và em sẽ nói nhớ anh thật nhiều
Và em sẽ nói yêu anh thật lâu