Ngày xưa một vùng Tây Bắc có một sơn nữ mang tên là Ban 
Nhiều chàng trai Mường đắm say nhưng trái tim nàng đã trao chàng Khum 
Chàng trai này giỏi săn bắn luôn chăm lo mùa màng trên nương 
Lời ca nàng bao đắm say dưới khung dệt thoi đưa sắc ngàn 
Nhưng cha nàng không ưa chàng Khum chê chàng Khum thân phận quá nghèo 
Bỗng tới một hôm ép nàng cưới, ép nàng sống với một gã lười 
Nàng đâu chịu đời u ám liền bỏ trốn tìm về bên chàng 
Đúng lúc đi săn quá xa, chàng đâu biết tai họa ập xuống 
Khăn piêu nàng buộc lấy dấu chứng minh lòng bên chân cầu thang 
Vách đá tuyệt vọng nàng gọi, rồi gục xuống sườn núi lưng trời 
Nàng đã chết trên bờ vách đá cheo leo 
Từ đó nơi này hoa trắng lưu huyền 
Chàng Khum cũng lần theo dấu đi tìm 
Rồi cũng chết hóa loài chim trời một mình 
Từ đây người Mường, người Thái lấy tên nàng ban cho loài hoa 
Nghe tiếng khèn gọi rộn ràng chiều biên cương rừng ban trắng ngàn 
Khăn Piêu đẹp tình sơn nữ trái tim mình dâng cho người thương 
Lại nghe tiếng gọi chim trời rừng ban trắng lặng lẽ đáp lời 
Nàng đã chết bên bờ vách đá cheo leo 
Từ đó nơi này hoa trắng lưu huyền 
Mùa xuân chim trời da diết gọi về 
Rừng hát dạt dào hương ngát hoa ban.