Nếu ta yêu nhau cũng chỉ là giấc mơ, một chút hạnh phúc trước khi ta say ngủ
Nếu dùng đồng tiền để mua được một giờ, núi vàng núi bạc cũng không thể xây đủ
Ai cho quyền nhớ, ai cho phép chờ, ai cho lắng đọng lại vài thứ rồi làm thơ
Ai cố gắng quên nhưng lại ghi vào trang vở, để rồi nếu ta yêu nhau lại cũng chỉ là giấc mơ
Nơi con tim ta tình cờ lên tiếng
Ngoài kia là biển con sóng vỗ bình yên
Bỏ ngôi nhà nhỏ bao lần ta quên viếng, tự thân ta phải hiểu không được chạy theo tình điên
Không được chứa thêm một ai khác dù ta biết
Yêu là cảm xúc khó chống cự là vì duyên
Phận ta là mây gió cứ thổi đi xa tít
Chính ta đưa cánh chim trời đã bỏ tổ theo tự nhiên
Tự biến mình thành con người tham lam
Anh không biết mình là ai trong từng phút
Kéo em lại gần anh biết sai nhưng vẫn làm chạm vào nhau anh đánh mất mình và đau thêm một chút
Lúc yêu thương dường như là đong đầy
Người anh cần là em nhưng sao lại không thấy
Ai ngờ trong đấy là người ở bên anh, là người anh quên nhanh khi em trong vòng tay
Cho anh thêm một lần được nói
Cho anh đếm dòng thời gian trôi
Cho anh nếm vị son như ngày ấy sóng biển lặng nghe gió thổi nụ cười trên môi
Cho anh đắng cay cho anh đền tội
Cho anh trắng tay do anh quên lối
Cho anh được phép chọn cả hai, để rồi nước mắt lăng dài tự mình khiến mình buồn thêm thôi
Yêu là nhớ ánh mắt mắt bao ngày qua
Là thấy nỗi nhớ trong lòng bao chơi vơi này
Cảm xúc chia đôi một con tim vỡ tan bao trùm tất cả cô đơn và
Yêu là lúc lý trí trôi thật xa
Là những yêu thương tan dần biến nơi đâu rồi
Hạnh phúc chỉ là một cơn mơ
Tiếc nuối chỉ thêm nhạt nhoà
Gió vờn mây nhưng mây không hờn gió
Nó vẫn còn đây thứ tình yêu vẫn còn đó
Khó để vứt bỏ, nên cất nó cả vào đây, tự dặn lòng mình không nghĩ nhưng lý trí quỷ bao vây
Gom hết nỗi niềm cố giấu diếm bao lâu nay
Tìm kiếm lối thoát cho thân xác nhưng đâu hay
Chợt thấy ngọn lửa trong tâm tính đã mục nát, bởi chính ta tự lục soát giờ mình tựa vào đâu đây
Đôi chân sa lầy cố giữ lấy một ngày mai rồi tới ai sẽ gánh chịu mọi hậu quả
Một lần nữa đưa tâm ma vào câu ca
Lại một lần nửa trắng đen lại phải đấu đá
Gửi từng cung bậc của cảm xúc quá nhạt nhoà, khi tồn tại hai con người trong nỗi nhớ vào câu ca
Gửi chút niềm tin cho ánh sáng sẽ chiến thắng nhưng bóng tối lại ngự trị nơi tâm hồn thật sâu xa
Và ta sẽ về đâu khi tương lai ta ngông cuồng
Buộc ta phải chọn nhưng lý trí lại không buông
Vở diễn kết thúc ta tự nghĩ ta không buồn
Nụ cười đó dành cho ai để nước mắt kia không tuông
Tự hỏi bản thân đâu là điều mày mong muốn, khi màn đêm vừa buông xuống ai cùng mày trên
con đường
Để rồi mặt trời dần ló nơi đằng đông, vậy liệu có được hạnh phúc như lúc đầu 1+2 thì bằng 0
Cho anh thêm một lần được nói
Cho anh đếm dòng thời gian trôi
Cho anh nếm vị son như ngày ấy sóng biển lặng nghe gió thổi nụ cười trên môi
Cho anh đắng cay cho anh đền tội
Cho anh trắng tay do anh quên lối
Cho anh được phép chọn cả hai để rồi nước mắt lăn dài tự mình khiến mình buồn thêm thôi
Yêu là nhớ ánh mắt bao ngày qua
Là thấy nỗi nhớ trong lòng bao chơi vơi này
Cảm xúc chia đôi một con tim vỡ tan bao trùm tất cả cô đơn và
Yêu là lúc lý trí trôi thật xa
Là những yêu thương tan dần biến nơi đâu rồi
Hạnh phúc chỉ là một cơn mơ
Tiếc nuối chỉ thêm nhạt nhoà
Nếu ta yêu nhau cũng chỉ là giấc mơ, một chút hạnh phúc trước khi ta say ngủ
Nếu dùng đồng tiền để mua được một giờ, núi vàng núi bạc cũng không thể xây đủ
Ai cho quyền nhớ, ai cho phép chờ, ai cho lắng đọng lại vài thứ rồi làm thơ
Ai cố gắng quên nhưng lại ghi vào trang vở, để rồi nếu ta yêu nhau lại cũng chỉ là giấc mơ