Lúc đó anh ra đi vội vàng
Lúc đó em bâng khuâng ngỡ ngàng
Muốn níu anh nhưng đã muộn màng
Có lẽ cảm xúc đã cạn.
Nước mắt cũng đã nhạt nhòa.
Cố gắng cũng không thể được.
Chỉ biết lau khô dòng lệ.
Vốn đang khẽ rơi!
ĐK:
Nụ cười em đã!
Không thể nào còn như trước.
Vì nước mắt!
Như đang tràn ngập con tim.
Em vẫn đang cố gắng tìm lại.
Nhưng sao nước mắt vẫn nặng lòng?
Làm sao cho con tim này?
Thôi bớt đau!
Điều gì hôm đó!
Như đang hiện diện nơi đây.
Người đã xa mãi!
Nhưng sao kỷ niệm vẫn bao vây.
Em chỉ muốn xóa hết kỷ niệm.
Em chỉ muốn giết chết nỗi buồn.
Mà sao đôi tay em?
Không thể người ơi!...