Bơ vơ từng chiếc lá rơi, nỗi buồn tôi
Lơ thơ từng ngón tay lơi về phía trời
Mênh mang như áng mây vàng
Nắng tắt tan biến ngút ngàn
Chiều hoang, lặng nghe gió về giữa thênh thang
Liêu xiêu từng nhánh cây trong tiếng đàn tôi
Lang thang từng bước chân vội tìm kiếm người
Xa xăm như ngỡ trăm năm, chút mất phải sống âm thầm
Còn đây một khoảng trống của những chờ mong
Áng mây vàng, áng mây chìm trong giây phút bóng nghiêng chiều dần tan
Tháng năm tròn, nỗi nhớ mòn theo những thở than khi đàn vắng tiếng
Nhớ một thời, gió mang về đây bao vương vấn khi tình vỡ đôi
Cuối chân trời, bóng một người chạy theo màu nắng đã vơi.