Những mùa xuân bay qua kí ức thảm thiết
Những mộng mơ bay theo gió cuốn mải miết
Chợt tiếc thanh xuân có người chưa kịp yêu
Chợt thấy thơ ngây đã phủ rêu
Những bàn tay trơn đâu có nắm kịp nữa
Vết bụi thời gian lau cũng trễ tràng nữa
Sợi tóc thanh xuân gấp vào trang đời hoang
Bẽ gãy hoa niên thế là tan
Một hai ba bốn năm mấy mùa gió
Vài mười năm vẫn chưa thôi mộng du
Hình dung ra kiếp sau vui thôi mà
Ta xếp đời chung với hồn ma