Trong mơ ngàn dặm xa tim vẫn muốn về,
Nơi ấy vang tiếng ru hời
Nỗi đau nào tơi bời
Đi về đâu đấy, tìm lại linh hồn đã đánh rơi
Không tin những thiên thần
Không tin cả chính mình
Cho tôi một tia sáng cuối con đường
Dù tôi biết sẽ mơ thường, lại gần rồi biến mất
Cho tôi lần đầu tiên khi yêu bối rối
Đây chính nơi đây tôi vẫn ngồi như ngày nao bầu trời xanh
Lòng càng nôn nao những khát khao
Cho tôi được là tôi của ngày xa xôi
Tôi chính tôi sao giờ khác rồi
Bao mộng mơ những ngày thơ đã tan vỡ hết
Mất hết đức tin với con người
Bóng đêm chỉ đáng sợ khi mà ta không tìm ra chính mình
Ánh sáng có hề nghĩa gì
Nếu không ai tin có những thiên thần ở quanh đây
Cho tôi lần đầu tiên khi yêu bối rối
Tôi chính nơi đây tôi vẫn ngồi như ngày nao bầu trời cao
Lòng càng nôn nao những khát khao
Cho tôi được là tôi của ngày xa xôi
Tôi chính tôi sao giờ khác rồi
Bao mộng mơ những ngày thơ đã tan vỡ hết
Mất hết đức tin với con người
Hãy nắm lấy tay tôi và hãy cho tôi nụ cười chưa hằn lên thương đau
Như bé thơ vô lo giữa đời
Như lời ru ấu thơ
À á ru hời ơ hời ru