Có phải không mỗi khi đêm về.
Là nơi con tim mềm yếu.
Có phải không mỗi khi xa xôi .
Là nước mắt anh phải rơi.
Có phải không những ai yêu nhau.
Đều phải biết khổ đau.
Và sẽ mãi mãi, mãi không thuộc về nhau.
Thế giới ấy có vui hơn nhiều?
Khi tình yêu không còn nữa.
Và em thì sao liệu có vui hơn không?
Khi nước mắt của anh ngừng rơi.
Và có ai không bước chung con đường em.
[ĐK]:
Vì như thế không ai được yên bình.
Dù anh vẫn luôn mang một bóng hình.
Ở một nơi xa xôi một mình anh đơn côi, nhớ em...!
Vì như thế em yêu hãy quên anh đi.
Dù cố gắng đôi ta chẳng được chi.
Chỉ được bình yên cho em.
Trong giây phút thôi...!