Một mùa xuân êm ái trôi qua, bát ngát trên ngàn hoa
Dòng đòi theo năm tháng phôi phai, nắng vờn trên lâu dài
Dưới bóng cây tường xám đẫm sương, đường rêu ngóng bước êm
Màu tà huy hiu hắt thê lương, lá nhẹ rơi bên thềm
Trời mùa xuân ngây ngất men say nắng quái vương màu mây
Người hùng anh nay khuất nơi đâu ngỗng rừng bay ngang đầu
Thấp thoáng bên hào dưới ánh trăng vườn hoang phủ rúc sương
Lạnh lùng trong khói bước chân ai gió lùa đến lâu đài
Rồi mùa xuân nữa thoáng qua mau, hỡi vết thương biển dâu
Bụi vàng trên mái ngói xanh rêu bước thời gian dãi dầu
Lúc tiếng khuya chìm bóng tối sâu, hồn xưa náu chốn đâu
Mịt mờ nghe hoang phế lên khơi, dế nỉ non canh dài