1. Một sớm chuông reo trên đầu giường ta thức giấc
Tròng mắt nghe cay cơn nhọc nhằn đến nơi đây
Lòng bỗng đăm chiêu tình quá cô liêu đời quá cheo leo
Từng cơn bão xô vào hồn thấy lao đao.
2. Vội bước ra đi khi mặt trời chưa thức giấc
Đường vắng sương rơi gieo giọt buồn đắng đôi môi
Chuyện bé thơ ngây chuyện lớn mê say
Chuyện gió trăng mây thành dĩ vãng nơi này
Tìm áo cơm nuôi một quãng đời.
ĐK: Ôi bao người đứng ngồi quanh ta
Là những khuôn mặt xa lạ không cùng màu da
Bạn bè ta đâu người tình xưa đâu
Có biết rằng ta đã mang thật nhiều đớn đau.
3. Chiều đã trôi qua ta trở về trong bóng tối
Trọn kiếp hay sao không mặt trời gõ tim côi
Vài chén cơm hôi vài nhấp men say
Thượng đế nơi đâu vùi tôi xuống đêm dài
Để cố quên đi đời lưu đày.