Là một ly cafe buổi sáng
Một cuốn sách, tiếng đàn
Không nhịp, không bass,
Dựa vào đâu để gieo rap
Không còn đau, không nhớ,
Không còn em, không thơ
Ngày bỗng trở nên mờ nhạt
Niềm vui chợt bỏ lời ca tìm nơi khác
Vậy hát lên làm chi khi nỗi buồn vô tận
Nhớ làm chi khi em vẫn vô tâm
Vòng vo mãi, tim anh còn rối lắm
Nhớ thương chen lấn niềm vui, lên ngôi dần.
Những lúc đó anh thấy con tim bé lại
Chưa từng hiểu tại sao anh như thế hoài
Anh bỗng sợ thương, sợ nhớ
Sợ suy nghĩ, vu vơ
Sợ có lúc tình yêu đó thật lớn
Lòng tin mong manh như thuỷ tinh dễ vỡ
Sợ đi đến nơi kết thúc thật sớm
Đường về nhận ra bên anh không ai chờ
Em đã dạy anh cách để yêu rồi bước đi
Để anh tự tìm cách để dừng lại
Anh đã dạy mình cách để hiểu em hơn
Nhưng khoảng cách giữa con tim còn dài
Nếu nói ra hết suy nghĩ là sai
Nếu như vậy anh không cần phải đúng
Hơn là cho nỗi buồn giết anh từng ngày
Đó là điều em muốn mà, phải không?
Quên nhau được thì nên quên đi
Gieo chi thêm giọt lệ trên mi.
Căn phòng này ngập tràn suy tư
Lời hát xưa anh vẫn còn vi vu
Lang thang một mình anh đã quen rồi
Thêm vài con phố không là chi đâu
Vài đoạn đường không là chi đâu
Thêm vài nỗi đau không là chi đâu.
Ừm, cứ tập cho con tim đau
Để anh biết ta từng có phút bên nhau
Ừm, cứ tập cho con tim đau
Để anh biết ta có một lần yêu nhau
Dù đã mất rồi, dù đã mất rồi.
Mười sáu câu thơ một đoạn rap
Không đủ để tim anh thanh thản
Nhưng từng phút giây ngắn ngủi bên em
Lại quá nhiều để mang cùng năm tháng
Ừm, đúng hay sai đâu quan trọng
Tình yêu đâu trắng và đen như phím đàn
Em nhớ hay quên không quan trọng
Chỉ cần tình yêu ta trao người xứng đáng.
Yêu vội vàng nhưng vết thương sâu
Con tim già vì những thương đau
Sớm muộn hay là trước sau
Kí ức là thứ anh phải đương đầu
Phím đàn ngân nga trên ngày cũ
Chừa lại nốt buồn cho anh vậy là đủ
Mây trời ngày hạ không buồn trôi
Hoa dại bên đường khép mình vào giấc ngủ.
Em đã dạy anh cách để yêu rồi bước đi
Để anh tự tìm cách để dừng lại
Anh đã dạy mình cách để hiểu em hơn
Nhưng khoảng cách giữa con tim còn dài
Nếu nói ra hết suy nghĩ là sai
Nếu như vậy anh không cần phải đúng
Hơn là cho nỗi buồn giết anh từng ngày
Đó là điều em muốn mà, phải không?
Quên nhau được thì nên quên đi
Gieo chi thêm giọt lệ trên mi.
Ly cafe cũng gần cạn
Cuốn sách anh thêm được vài trang
Vẫn không bass, tiếng đàn
Tâm tư anh vẫn còn ngổn ngang
Xếp cảm xúc lại thẳng hàng
Buồn đến đi anh đã sẵn sàng
Dù sao đây cũng là thứ
Anh đối diện từng ngày em biết
Nghĩ về em từng ngày em biết không?
Chắc là không, ừm chắc là không.