Biết bao lần ngập ngùng anh muốn nói, nói yêu em không biêt phải làm sao. Sợ lòng người luôn hoài nghi, tiếng yêu kia anh giấu trong tim mình. Đến một ngày người tình ơi có biết, bóng dáng e đã khắc sâu vào tim. Để bây giờ giật mình anh nhận ra, thì người ơi! e ko còn đây nữa.
Tại sao trời nỡ chia rẽ đôi nhân tình, cướp đi người yêu mà tôi hằng nhớ mong. Phải chi ngày xưa anh nói tiếng yêu người, thì ngày nay có phải thế nào đâu. Ngồi đây mình anh thương nhớ e vô vàn, ngồi trong màn đêm, anh khóc người có hay. Còn đâu ngày xưa hai đứa bước chung đường, giờ mình anh tiếc thương người ra đi.