[Hát:]
Em ơi thức trọn đêm này, mình trong giây phút biệt ly nghẹn ngào
Nghẹn ngào ngồi tựa bên nhau, tình ta anh hỡi biết nói gì đây
Nói gì cho lệ hoen mi, cho lòng thêm khổ khi đã yêu rồi
Mai dây xa cách phương trời, tình chia hai lối anh có buồn không
Yêu em anh khổ thật nhiều mà anh không trách rằng em phụ tình
Cành vàng phải tựa lầu son, còn anh em biết anh có gì dâu
Có gì cho mẹ cha vui, cho ngày hôn lễ đưa đón kiệu vàng
Cho em sính lễ huy hoàng
Nên nay anh đứt ruột nhìn nàng ra đi.
[Vọng Cổ:]
Buồn không em khi gió trở sang thu, trăng gầy soi bóng liễu
Tôi nghe như vị đắng yêu đương trộn pha vào men rượu như bản nhạc tình chung lở dở điệu chung tình
Mai mốt rồi đây mình sẽ xa mình
Hết cả chờ mong, hết lời thương tiếng nhớ, bạn với đêm trường chỉ có 1 vầng trăng
Anh ơi biệt ly rồi là núi cách sông ngăn, còn chuyện ngày xưa như nước chảy qua cầu
Tôi cố nén lòng trong lúc tiễn đưa nhau, để nỗi thương đau sẽ trở thành dĩ vãng.
Anh ơi giây phút bên nhau là nghĩa tình thắm thiết, giây phút xa nhau là cách biệt muôn trùng
Anh sống làm sao với năm tháng lạnh lùng
Xin đừng trách em lòng không chung thuỷ, chẳng vẹn câu thể đá nát vàng phai
Lời hẹn hò xưa như gió thoảng mây bay, là bóng xế hoa tàn nguyệt rũ
Một chuyến sang ngang phủi tay lời hẹn ước, mai em đi rồi biền biệt nẻo trời xa.
[Hát:]
Đêm nay trăng sắp tàn trên phố nhỏ, những kỉ niệm êm đềm ngày hai đứa yêu nhau
Anh xin trả lại em, em ơi hai quả tim vàng, một căn nhà nhỏ chỉ là hư vô
Nên anh mới hiểu được rằng, tình trên nhân thế chẳng là bài thờ
Yêu em anh quá dại khờ, trèo cao té nặng ai ngờ đâu em.
[Vongj Cổ:]
Đêm tiễn đưa nhau em biết nói sao cho cạn hết nỗi niềm tâm sự
Bởi mộng lứa đôi của một thời xuân trẻ đã tan theo sương khói tự bao giờ
Y chỉ mong manh còntình cũng dại khờ
Một người ra đi về nơi xứ lạ, để 1 người trên bến vắng bơ vơ
Thôi thì chút ân tình ngày xưa gửi lại cho ai, trong một tối chia ly đầy nước mắt
Mấy phút cũng thương sẽ thay lời giã biệt, như tiếng chim khuya kêu tiếp giữa đêm trường.
Em ơi rồi đây tháng hết năm tàn 1 mình anh cô quạnh, nhưng trong tâm khảm chắc không quên hình bóng cũ
Từ đây ướt gió tôi làm thân lãng tử, chén rượo giang hồ cay đắng tận đầu môi
Mấy nẻo đi về trơ trọi chỉ mình ai, lê bước giữa trời đêm đầy sao thấp thoáng
làm sao quên được những đêm buồn trên gác vắng, tiếng hát lưu trai hoạ lại mấy cung đàn
Trận gió cuối mùa phảng phất hương đêm, tôi ngỡ mùi hương tóc của người yêu bé nhỏ
Tương gian ngăn cách đôi bờ, trót đã dại khờ nên suốt kiếp cô đơn.