Khi biết em mang kiếp cầm ca
Đêm đêm phòng trà dâng tiếng hát cho người người bỏ tiền mua vui
Hỏi rằng anh ơi: Còn yêu em nữa không
Đừng nói nữa em ơi
Xin đừng nói nữa làm gì
Anh nghĩ rằng
Đời người ca sĩ đáng thương và đáng được yêu
Tình yêu, em sợ tình yêu
Vì tình yêu như là hương hoa
Lỡ mai sau em mất người yêu
Em khổ thật nhiều
Ngày mai trên đường phố này
Những đêm khuya có anh đưa về xóm nhỏ
Xa lìa ánh đèn có anh đưa em về bến mơ
Khi trót mang duyên kiếp cầm ca
Em xin bằng lòng nghe tiếng trách chê của đời
Chỉ cần anh thôi, chỉ cần anh thôi
Còn tin anh nữa thôi
Đời vẫn thế em ơi
Xin đừng nói đến tình đời
Em nhớ rằng đời là gian dối
Nhưng đôi ta mãi còn nhau
Tương tu nàng ca sĩ
Gặp em từ buổi xem nhạc
Giọng ca ngọt êm xiết bao
Lời ca bỗng như lao xao
Mà lòng anh thấy sao nao nao
Tựa như giấc mơ phương nào.
Từ khi gặp em anh buồn
Lòng anh thầm nghe vấn vương
Từ dạo ấy đến hôm nay
Mà sao em vẫn như không hay
Để anh nhớ thương ngày đêm.
[ĐK:]
Anh luôn mong gặp em hoài
Cho lòng vơi hết đắng cay
Xin em chớ vội lấy chồng
Như người ta hát diêu bông
Như người ta trách lá diêu bông.
Chờ em chờ đến bao giờ
Để anh dệt thêm giấc mơ
Đành ôm mối tương tư đau
Thì thôi em hãy cho anh xin
Hẹn em kiếp sau ta gặp nhau.