[Đếm Lá Ngoài Sân]
Từ ngày quen em
Tôi thật là vui
Tôi vui như thể tôi chẳng là tôi
Từ ngày xa em tôi thật là buồn
Tôi buồn như thể tôi chính là tôi
Ngồi đếm lá rơi trên sân
Đếm xem bao lần em qua.
Ngồi đếm tháng năm nhạt nhoà
Dâng bao nhiêu nỗi nhớ
Từ khi bóng em không trở lại
Vườn xưa hắt hiu hương cỏ dại
Sân đầy lá rơi
Chỉ còn thế thôi.
Em còn nhớ tôi
Từ lúc qua đây
Xin về trước sân
Nhìn lá rơi đầy.
[Hoa Cúc Vàng]
1. Đêm qua anh nằm mơ, anh mơ thấy em về
Ta lại ngồi bên nhau, nghe gió lay cành khế
Đêm qua anh nằm mơ, anh mơ thấy em về
Anh lại ngồi bên em, chờ con nắng ghé qua thềm.
2. Đêm qua anh nằm mơ, anh mơ thấy em về
Khi anh tuổi đôi mươi, em mới lên mười tám
Trong tim em ngập nắng, mang theo đoá cúc vàng
Em tặng mùa thu sang, mùa thu bông hoa thiên đường.
[ĐK:]
Muốn nói với em rằng trái tim này mong manh
Vẫn mong Em về dù bao tháng ngày
Dù hoa đã phai tàn dù mùa thu đi mãi (đi mãi)
Mãi mãi không nơi nào với anh là xa xôi
Dẫu nơi chân trời dù xa bốn biển
Rồi anh sẽ đi tìm, tìm lại bóng dáng em.
3. Đêm qua em vừa đến, sao chưa ghé qua nhà
Sao chưa về để thăm anh, anh nhớ em nhiều lắm ấy
Bâng khuâng trong vườn nắng cô đơn khóm cúc vàng,
Đang chờ mùa thu sang chờ cho đến lúc phai tàn