Bàn tay che tiếng nấc nghẹn ngào
Giờ đây anh không còn bình yên
Phải chi bao năm qua anh không đặt niềm tin
Thì có lẽ bây giờ anh đã không ngậm đắng nuốt cay.
Dòng nhật ký hôm nào anh và em chuyện trò bên ly café
Và cùng hát bài ca của những người đang yêu
Để hôm nay anh hát khúc biệt ly
Ngồi dưới ánh trăng vàng ly café hôm nào đắng cay bờ môi
Bởi chính em đã yêu một thứ tình yêu nhỏ nhen
Bởi chính em đã yêu một thứ tình yêu không công bằng.
Về đi em ơi về đi em ơi một khi đã trót mang nỗi lầm
Trong tình yêu dù được hay mất thì đó mới chính là yêu.
[ĐK:]
Hãy quên anh đi hãy quên anh đi
Đừng tiếc nuối vấn vương làm gì
Yêu làm chi một tình yêu chắp vá
Hỏi vì sao người ra đi là anh.