Nắng đã tắt mây trời dật dờ
Reo bùi ngùi khi chiều hoang khơi nhớ
Thương sao lối nhỏ
Với gót chân mòn nhẹ bước bơ vơ.
Lúc mới biết em một chiều nào
Em trộm nhìn anh cười nghiêng vai áo
Em ơi có biết
Có biết anh về thầm nghĩ những gì.
[ĐK:]
Rồi thôi em lại đi
Đời cay đắng nhiều làm hoen đôi mắt thương yêu
Mỗi buổi chiều về nắng đổ ngoài thềm
Đợi chờ vào sâu mắt em.
Nêu đã trót trao trọn cuộc đời
Em đừng vì xa mà hoen đôi mắt
Đên thao thức mãi
Lúc ấy em buồn vì nhớ nhớ người.